Lời tự sự của Trương Sinh: Một cuộc đời đầy bi kịch và ân hận
Ta là Trương Sinh, người nam tử khét tiếng tội lỗi trong vở kịch bi thương “Hồ Xuân Hương”. Ta từ một thư sinh thông minh, đỗ đạt trở thành một kẻ giết người tàn nhẫn, lấy mạng người vợ yêu dấu của mình. Hành trình của ta là một chuỗi dài những quyết định sai lầm, dẫn đến thảm họa và ân hận vô tận.
Tuổi thơ của ta trôi qua trong an nhàn và đủ đầy. Ta được nuôi nấng tử tế, được học hành đầy đủ và luôn được coi là niềm tự hào của gia đình. Sau khi đỗ đạt, ta trở thành một huyện lệnh trẻ tuổi đầy triển vọng.
Vào một dịp nọ, ta tình cờ gặp gỡ Vũ Nương. Nàng là một người phụ nữ đẹp cả về ngoại hình lẫn tâm hồn. Ta đem lòng yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên và không lâu sau đó, chúng ta đã thành thân.
Những ngày đầu hôn nhân của chúng ta trôi qua trong hạnh phúc ngập tràn. Vũ Nương là một người vợ đảm đang, biết chăm sóc chồng con. Nàng sinh cho ta một đứa con trai kháu khỉnh, làm cho gia đình ta thêm viên mãn.
Nhưng số phận trớ trêu thay, ta phải lên đường ra trận. Khi xa nhà, ta nhớ vợ con vô cùng. Ta viết thư về cho Vũ Nương, dặn dò nàng phải giữ gìn sức khỏe và nuôi dưỡng con cái.
Thế nhưng, những lời dặn dò của ta lại bị hiểu lầm một cách tai hại. Nàng nghe tin ta tử trận nên sinh ra đau buồn và bệnh nặng. Nàng mất khi ta vẫn còn đang ở nơi chiến trường.
Khi trở về nhà, ta đau đớn khi biết tin vợ ta đã mất. Ta chỉ còn đứa con trai bé bỏng làm minh chứng cho những ngày tháng hạnh phúc đã qua. Trong cơn tuyệt vọng, ta nghe theo lời người em rể gian xảo, nghi oan cho Vũ Nương là người phụ bạc.
Ta sai người đưa nàng lên chùa, rồi dùng lời lẽ độc địa đuổi nàng đi. Vũ Nương đi khỏi mà không một lời oán trách, nàng chỉ xin được gặp con rồi mới đi. Ta tàn nhẫn từ chối, khiến nàng đau khổ tột cùng.
Những ngày tháng sau đó, ta sống trong sự dằn vặt và ân hận sâu sắc. Ta nhận ra rằng mình đã quá nông nổi và hồ đồ, đã để những lời gièm pha chia rẽ vợ chồng ta. Ta tìm đến chùa, muốn cầu xin sự tha thứ của Vũ Nương, nhưng nàng đã không còn.
Ta chết trong đau khổ và ân hận, để lại đứa con trai bơ vơ không nơi nương tựa. Câu chuyện của ta là một lời cảnh tỉnh về hậu quả của sự nóng giận và ghen tuông mù quáng. Nó nhắc nhở chúng ta rằng trong cuộc sống, phải luôn bình tĩnh và sáng suốt, để không phải hối hận vì những quyết định sai lầm của mình.