Văn mẫu lớp 11: Nhận xét về nhận định của Đỗ Lai Thúy về thơ Xuân Diệu và Huy Cận
Nhà phê bình Đỗ Lai Thúy từng đưa ra nhận xét sâu sắc: “Nếu thơ Xuân Diệu là nỗi ám ảnh thời gian thì thơ Huy Cận là sự khắc khoải không gian”. Nhận định này đã khơi gợi những suy ngẫm thú vị về đặc sắc nghệ thuật trong thơ của hai nhà thơ lớn này.
Thơ Xuân Diệu nổi tiếng với “nỗi ám ảnh thời gian”. Qua những vần thơ cuồng nhiệt và sôi nổi, ông đã thể hiện nỗi lo âu sâu sắc về sự trôi qua chóng vánh của thời gian. Trong “Vội vàng”, ông kêu gọi người đọc “Mùa chưa ngả chiều vội vàng đi qua”, tiếc nuối những tháng ngày tươi đẹp rồi sẽ vụt mất. Sự thôi thúc tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc sống trước khi thời gian tàn phá đã trở thành một đặc điểm nổi bật trong thơ Xuân Diệu.
Ngược lại với nỗi ám ảnh thời gian của Xuân Diệu, thơ Huy Cận lại thấm đẫm “sự khắc khoải không gian”. Trong thơ ông, không gian được cảm nhận một cách sâu sắc và mãnh liệt. Ngay từ tập thơ đầu tay “Lửa thiêng”, Huy Cận đã bộc lộ nỗi nhớ quê da diết, nỗi khắc khoải về một không gian xa xôi, tươi đẹp. Trong tác phẩm “Tràng Giang”, ông đã vẽ nên bức tranh thiên nhiên hùng vĩ của dòng sông quê hương, nhưng ẩn chứa trong đó là nỗi buồn mênh mang, cảm giác cô đơn và lạc lõng giữa không gian bao la.
Tóm lại, nhận xét của Đỗ Lai Thúy về thơ Xuân Diệu và Huy Cận là hoàn toàn chính xác. Thơ Xuân Diệu ám ảnh về thời gian, thể hiện nỗi lo âu và khao khát tận hưởng cuộc sống trọn vẹn. Thơ Huy Cận khắc khoải về không gian, gợi lên những nỗi buồn và cảm giác cô đơn trước vũ trụ mênh mông. Hai phong cách nghệ thuật khác biệt này đã tạo nên những dấu ấn sâu sắc trong nền thơ ca hiện đại Việt Nam.