Văn mẫu lớp 6: Phân tích 2 khổ thơ cuối của bài thơ Tràng giang
Khổ thơ thứ 7
“Dừng chân đứng lại trời non nước,
Một mảnh tình riêng ta với ta.
Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.”
Hai câu đầu khổ thơ mở ra khung cảnh thiên nhiên rộng lớn, hùng vĩ. “Trời non nước” là sự kết hợp giữa bầu trời và dòng sông, tạo nên một không gian vô tận, bao la. “Một mảnh tình riêng ta với ta” là nỗi cô đơn, lạc lõng của nhà thơ giữa cảnh trời sông mênh mông.
Hai câu sau gợi lên hình ảnh lớp mây cao như những ngọn núi bạc, đang dần đổ xuống. Câu thơ “Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa” ẩn dụ cho sự nhỏ bé, vô định của kiếp người trước dòng chảy thời gian vô tình.
Khổ thơ thứ 8
“Lòng quê dợn dợn vời con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.
Nhớ cảnh sơn thôn, nhớ trường cũ,
Nhớ cô em gái nhỏ, tóc dài xưa.”
Khổ thơ cuối chuyển về nỗi nhớ quê hương của nhà thơ. “Lòng quê dợn dợn vời con nước” diễn tả nỗi nhớ da diết, thôi thúc. Dù không có hoàng hôn, nhà thơ vẫn cảm thấy nhớ nhà.
Câu thơ “Nhớ cảnh sơn thôn, nhớ trường cũ” gợi nhớ những kỷ niệm tuổi thơ gắn liền với quê hương. Hình ảnh “cô em gái nhỏ, tóc dài xưa” là biểu tượng cho tình cảm gia đình, làng xóm.
ผ่าน hai khổ thơ cuối, bài thơ Tràng giang đã khắc họa nỗi cô đơn, lạc lõng và nỗi nhớ quê hương sâu sắc của nhà thơ. Cảnh thiên nhiên rộng lớn, vô tận trở thành bức phông nền cho tâm trạng buồn thương, cô quạnh của con người.