Trong kho tàng thi ca Việt Nam, bài thơ “Đất Nước” của Nguyễn Khoa Điềm luôn khiến tôi xúc động đặc biệt bởi những câu thơ giàu tính hình ảnh và chiều sâu ý nghĩa. Trong đó, khổ thơ thứ ba đã để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc, khơi gợi những suy tư về mối quan hệ giữa con người và đất nước:
“Khi ta lớn lên Đất Nước đã có rồi
Đất Nước có trong những cái “ngày xửa ngày xưa…”
mẹ thường hay kể
Đất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn
với cái kèo nhà gãy
mà đêm mưa dột…
Đất Nước có trong những buổi chiều
văn nghệ công sở
còn sót lại chút màu xanh của cây lá
trong bình phòng lạnh.”
Khổ thơ mở đầu với một câu khẳng định chắc chắn: “Khi ta lớn lên Đất Nước đã có rồi”. Lời thơ giản dị nhưng lại ẩn chứa một thông điệp sâu sắc. Đất nước không phải là một khái niệm trừu tượng hay xa lạ, mà là một thực thể sống động, gắn liền với mỗi người dân ngay từ thuở ấu thơ. Đất nước thấm đẫm trong những câu chuyện cổ tích “ngày xửa ngày xưa” mà mẹ vẫn thường kể, trong miếng trầu bà vẫn nhai, trong chiếc kèo nhà gãy mưa dột. Đất nước hiện diện trong cả những buổi chiều văn nghệ công sở, nơi còn sót lại chút xanh tươi của thiên nhiên trong không gian ngột ngạt.
Những hình ảnh bình dị, đời thường được nhà thơ sử dụng khéo léo để khắc họa mối liên hệ máu thịt giữa con người và đất nước. Miếng trầu bà ăn, kèo nhà gãy, buổi chiều văn nghệ – tất cả đều trở thành những biểu tượng thân thương, gợi nhớ về những ký ức gắn bó và tình cảm sâu sắc với quê hương. Câu thơ “Đất Nước có trong những buổi chiều / văn nghệ công sở” càng làm nổi bật sự thâm nhập của đất nước vào mọi ngóc ngách cuộc sống, ngay cả trong những không gian tưởng chừng vô hồn.
Khổ thơ không chỉ khẳng định sự hiện hữu của đất nước trong mỗi cá nhân mà còn gợi mở về nguồn gốc và quá trình hình thành của đất nước. Đất nước được sinh ra từ những ngày quá khứ xa xôi, từ những câu chuyện truyền miệng của cha ông. Đất nước lớn lên và trưởng thành cùng những thăng trầm của lịch sử, thấm đẫm mồ hôi, nước mắt và cả máu xương của bao thế hệ người.
Đọc khổ thơ, tôi càng cảm nhận sâu sắc hơn tình yêu đất nước trong mỗi người dân Việt Nam. Tình yêu ấy không phải là thứ tình cảm mơ hồ hay trừu tượng, mà là một tình cảm cụ thể, gắn liền với những kỷ niệm, những hình ảnh thân thương nhất. Đất nước không chỉ là một lãnh thổ, mà còn là nơi lưu giữ những giá trị văn hóa, lịch sử, là nơi mà mỗi người con đều có thể tìm thấy cội nguồn của mình.
Khổ thơ thứ ba trong bài thơ “Đất Nước” của Nguyễn Khoa Điềm đã để lại trong tôi nhiều suy nghĩ sâu sắc. Khổ thơ khẳng định sự gắn bó mật thiết giữa con người và đất nước, đồng thời gợi mở về nguồn gốc và quá trình hình thành của đất nước. Những câu thơ giản dị nhưng giàu hình ảnh và ý nghĩa đã khơi dậy trong tôi tình yêu đất nước và niềm tự hào dân tộc.