Dàn ý Phân tích bài thơ Tràng giang
I. Mở bài
– Giới thiệu tác giả Huy Cận và hoàn cảnh sáng tác bài thơ.
– Nêu luận điểm chính: Bài thơ “Tràng giang” là bức tranh thiên nhiên hùng vĩ nhưng đượm buồn, thể hiện nỗi cô đơn, lạc lõng và những trăn trở về thân phận của con người.
II. Thân bài
1. Cảm nhận về bức tranh thiên nhiên Tràng giang
– Cảnh sông nước mênh mông, hùng vĩ: “sóng gợn tràng giang”, “bờ xanh tiếp bãi vàng”.
– Không gian mênh mông, xa xăm: “bến vắng”, “bèo dạt”, “mây”, “sóng”, “củi”, “chim”.
– Màu sắc hoài cổ, buồn tẻ: “bờ xanh tiếp bãi vàng”, “dòng xanh”, “sóng bạc”.
2. Tâm trạng của tác giả trước cảnh Tràng giang
– Cảm giác cô đơn, lạc lõng: “chơ vơ”, “sóng gợn tràng giang”, “bến vắng”.
– Nỗi buồn da diết, khắc khoải: “tiếng vượn hờ”, “lòng quê dợn dợn vời”, “củi một cành khô lạc mấy dòng”.
– Trăn trở về thân phận con người: “đâu những chiêm bao hồn là đà tan”, “hồn hắt hiu như buổi chiều”.
3. Biểu tượng và ẩn dụ trong bài thơ
– Sông Tràng giang: Biểu tượng cho cuộc đời con người.
– Sóng: Biểu tượng cho những biến động, thăng trầm.
– Bèo: Biểu tượng cho sự bấp bênh, trôi dạt.
– Chim: Biểu tượng cho khát vọng tự do, ước mơ.
– Buổi chiều: Biểu tượng cho thời gian tàn lụi, sự bất lực.
4. Nghệ thuật trong bài thơ
– Thể thơ thất ngôn lục bát: Giai điệu trầm bổng, du dương.
– Ngôn ngữ giản dị, gần gũi nhưng giàu sức biểu đạt.
– Hình ảnh thơ tinh tế, giàu tính tượng trưng.
III. Kết bài
– Khẳng định lại luận điểm ban đầu: “Tràng giang” là bức tranh thiên nhiên hùng vĩ nhưng đượm buồn, thể hiện nỗi cô đơn, lạc lõng và những trăn trở về thân phận của con người.
– Bài thơ có giá trị nghệ thuật và nhân văn sâu sắc, gợi lên trong lòng người đọc những cảm xúc da diết, bâng khuâng về kiếp nhân sinh.