Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Diệu Trong Rừng Sâu
Trong màn đêm tĩnh lặng, dưới bóng trăng huyền ảo, tôi lạc bước vào cánh rừng già sâu hun hút. Màn đêm như tấm màn nhung đen tuyền bao trùm lấy từng ngóc ngách, chỉ còn tiếng gió xào xạc hòa cùng tiếng côn trùng hòa tấu bản nhạc của thiên nhiên.
Bất chợt, một luồng ánh sáng ấm áp xuất hiện trước mắt tôi. Khiến tôi ngạc nhiên, trước mắt tôi là một cô gái nhỏ, khuôn mặt rạng ngời, đôi mắt to tròn lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm. Cô bé khoác trên mình chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc đen huyền xõa dài như thác nước.
“Xin chào!” Tôi cất tiếng, cố gắng che giấu sự bối rối.
“Xin chào,” cô bé đáp lại, “Em là Anya, anh là ai vậy?”
“Anh là Alex,” tôi trả lời. “Anh lạc đường rồi.”
“Em sẽ giúp anh,” Anya nói, nở một nụ cười tươi.
Chúng tôi cùng nhau bước đi trong khu rừng, ánh sáng từ chiếc đèn lồng của Anya dẫn lối cho chúng tôi. Ánh sáng vàng ấm áp tỏa ra từ chiếc đèn lồng, chiếu sáng những tán cây rậm rạp, tạo nên khung cảnh huyền ảo và kỳ diệu.
Mùi hương của lá thông lan tỏa trong không khí, tạo nên cảm giác sảng khoái và thư thái. Tôi lắng nghe tiếng vọng của những chú cú mèo, như đang hát ru khu rừng đi vào giấc ngủ. Mọi thứ xung quanh thật bình yên và tĩnh lặng.
Trong suốt cuộc hành trình, tôi và Anya trò chuyện rất nhiều. Tôi kể cho cô bé về cuộc sống của tôi ở thành phố, còn Anya kể cho tôi về ngôi nhà nhỏ trong rừng của cô bé. Cảm giác như chúng tôi đã quen nhau từ lâu, mặc dù đây mới là lần gặp gỡ đầu tiên.
Khi chúng tôi đến được mép rừng, bầu trời đã bắt đầu sáng dần. Anya dẫn tôi đến một con đường nhỏ dẫn ra khỏi rừng. “Cảm ơn em, Anya,” tôi nói. “Anh sẽ không bao giờ quên đêm nay.”
“Em cũng vậy,” Anya đáp. “Hãy ghé thăm em vào một ngày đẹp trời, anh nhé.”
Tôi tạm biệt Anya và bước ra khỏi rừng. Tôi nhìn lại cánh rừng một lần nữa, nơi đã gắn kết chúng tôi trong một cuộc gặp gỡ kỳ diệu. Khi con đường dần khuất sau những tán cây, tôi cảm thấy một nỗi buồn man mác, nhưng tôi biết rằng tôi sẽ luôn trân trọng những khoảnh khắc này.
Cuộc gặp gỡ với Anya trong khu rừng sâu là một trải nghiệm mà tôi sẽ không bao giờ quên. Cô bé là một người đặc biệt, và khoảnh khắc chúng tôi chia tay cũng đánh dấu sự kết thúc của một chương đặc biệt trong cuộc đời tôi. Tôi sẽ luôn nhớ đến cô bé và cuộc gặp gỡ kỳ diệu của chúng tôi trong khu rừng già sâu hun hút.