Trong cuộc sống, không ai tránh khỏi những sai lầm. Đôi khi, những lỗi lầm ấy lại trở thành bài học quý giá, giúp ta trưởng thành hơn. Tôi vẫn còn nhớ như in lần mình mắc lỗi với mẹ và nhận ra được sự yêu thương vô bờ bến của mẹ.
Hôm đó là một chiều muộn, khi tôi đang mải mê chơi đá bóng với đám bạn. Trời dần tối, thế nhưng tôi vẫn không muốn về nhà vì đang trong trận đấu gay cấn. Sau khi chơi xong, tôi vội vã chạy về nhà thì trời đã tối hẳn. Mẹ tôi đã đứng chờ ở cửa từ lâu, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Thấy tôi về, mẹ thở phào nhẹ nhõm: “Con đi đâu mà giờ này mới về? Mẹ lo lắng lắm đấy!”
Tôi cúi đầu lí nhí: “Con… con xin lỗi mẹ. Con mải chơi đá bóng với bạn nên về muộn.” Mẹ không mắng tôi, chỉ nhẹ nhàng nắm tay tôi và nói: “Không sao, miễn là con về nhà an toàn là mẹ vui rồi.”
Lúc ấy, tôi cảm thấy thật hối hận vì đã để mẹ phải lo lắng. Tôi đã hứa với mẹ sẽ không chơi khuya nữa, nhưng hôm nay tôi đã phá vỡ lời hứa. Tôi biết rằng mẹ đã rất thương tôi, luôn lo lắng cho tôi từng chút một. Nhưng vì sự ham chơi của mình, tôi đã khiến mẹ buồn lòng.
Từ ngày hôm đó, tôi không bao giờ quên lời hứa với mẹ nữa. Tôi luôn về nhà đúng giờ, không để mẹ phải lo lắng. Tôi hiểu rằng, mẹ là người yêu thương tôi nhất trên đời này, và tôi phải trân trọng tình yêu thương ấy.