Trong bản hòa ca say đắm của thiên nhiên, khi tiết trời sang thu, tôi có dịp đắm chìm trong giai điệu tuyệt vời của “Mùa thu về Trùng Khánh nghe hạt dẻ hát”. Đọc văn bản, tôi như lạc vào một bức tranh thủy mặc, nơi cảnh sắc thiên nhiên và âm thanh của cuộc sống hòa quyện tạo nên một bức tranh sinh động và đầy chất thơ.
Những hạt dẻ rơi xuống, va vào mái ngói phát ra tiếng tanh tách nhẹ nhàng, tựa như giai điệu du dương của một bản đàn. Âm thanh ấy len lỏi vào từng ngõ ngách, len vào tâm hồn tôi, khiến tôi cảm thấy bình yên và lắng đọng đến lạ thường. Đối với người dân Trùng Khánh, tiếng hạt dẻ rơi không chỉ là âm thanh của mùa thu mà còn là khúc ca về cuộc sống, về tình người ấm áp.
Đoạn văn miêu tả cảnh vật mùa thu với những hình ảnh giàu sức gợi: “những cành lúa chín vàng”, “hàng cây thắp lửa” hay “ngọn khói lam chiều” như một bức tranh thủy mặc được tô vẽ bằng ngôn từ. Qua ngòi bút của tác giả, tôi cảm nhận được không chỉ cảnh vật hữu tình mà còn cả tình cảm sâu lắng của con người nơi đây đối với quê hương, đất nước.
Đọc văn bản, tôi như được trải nghiệm một mùa thu Trùng Khánh thật sự, được nghe tiếng hạt dẻ rơi, được ngắm nhìn cảnh vật hữu tình và cảm nhận được tình người ấm áp. Qua đó, tôi cũng nhận ra rằng vẻ đẹp của thiên nhiên không chỉ nằm ở cảnh sắc hùng vĩ hay thơ mộng mà còn nằm ở những điều giản dị, gần gũi xung quanh ta.