Trong tuyệt tác “Trở gió”, nhà thơ Xuân Diệu đã khéo léo đan xen những cung bậc tình cảm nồng nàn, mãnh liệt với những cảm xúc tinh tế, sâu lắng. Tác phẩm như một bức tranh thủy mặc sống động, khắc họa rõ nét thế giới nội tâm của một con người đang trải nghiệm những biến chuyển tròn đầy của tình yêu.
Ngay từ những câu thơ mở đầu, ta thấy được sự háo hức, đợi mong của tác giả trước những thay đổi của đất trời:
“Trời đã trở gió rồi sao?
Bao nhiêu chờ đợi lao xao trong hồn.”
Cảm xúc của tác giả lâng lâng như chính cơn gió mùa thu đang vi vu ùa về. Có một sự náo nức, háo hức khi đứng trước những chuyển biến mới, những điều kỳ diệu mà thiên nhiên mang lại.
Khi cơn gió thực sự ập đến, tác giả cảm nhận được những rung động mạnh mẽ trong lòng mình:
“Cơn gió vừa đến xôn xao
Biết bao nhiêu là lời trao chưa thành.”
Gió như một sứ giả mang theo những lời thì thầm, những tâm sự chưa kịp bày tỏ của tác giả. Tác giả như đứng trước một cuộc tình sắp sửa nở rộ, trong lòng vừa hồi hộp, vừa tràn ngập hy vọng.
Tuy nhiên, bên cạnh niềm vui, tình yêu cũng mang đến cho tác giả những nỗi buồn và day dứt:
“Đôi khi gió đố kêu rì rì
Như thầm thì, cũng như thề rủ rê.”
Những cơn gió đôi lúc trở nên rét mướt, mang theo tiếng rì rào như lời trách móc. Tác giả cảm nhận được sự thay đổi trong tình cảm của người mình yêu, từ những ngọt ngào ban đầu trở nên lạnh nhạt và xa cách.
Trong đau khổ, tác giả vẫn cố gắng giữ lấy những kỷ niệm đẹp đã qua:
“Cũng những buổi chiều hôm ấy
Ta nghe trong giọt mưa say sưa.”
Những kỷ niệm như những giọt mưa mùa hạ ngọt ngào, dù đã trôi qua rồi nhưng vẫn khiến tác giả xao xuyến. Tình yêu tuy đã không còn trọn vẹn nhưng những khoảnh khắc hạnh phúc vẫn in sâu trong tâm trí tác giả, trở thành nguồn động lực để tiếp tục mưu cầu hạnh phúc.
Đoạn kết bài thơ, tác giả gửi gắm tâm sự của mình vào những cơn gió:
“Gió ơi, hãy cuốn ta đi
Khắp bốn phương trời, tới chân trời xa.”
Trong nỗi buồn cô đơn, tác giả khao khát được giải thoát khỏi những ràng buộc của tình yêu. Gió trở thành biểu tượng cho sự tự do, phiêu lưu, giúp tác giả tạm quên đi những đau khổ hiện tại.
“Trở gió” là một bài thơ tình đầy cảm xúc, thể hiện rõ nét những cung bậc tình yêu trong trái tim con người. Qua ngòi bút tinh tế, giàu hình ảnh của Xuân Diệu, ta không chỉ hiểu về tình yêu mà còn cảm nhận được sức mạnh của trái tim con người đối mặt với những biến cố của cuộc sống.