Giữa những trang giấy thơm tho của tập thơ lớp 7, tôi lạc vào thế giới của lời thơ tuyệt đẹp “Viếng lăng Bác”. Câu thơ như những giọt sương sớm, nhẹ nhàng đọng lại trong tâm hồn tôi, gợi lên một cảm xúc sâu lắng khó tả.
Đứng dưới mái lăng trầm mặc uy nghiêm, tôi cảm nhận được sự vĩ đại và bình dị của Người Cha già dân tộc. Từng câu thơ vang vọng như tiếng đất nước đang thì thầm, như tiếng trái tim chúng tôi đang thổn thức. “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng/ Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ”. Bác vẫn ở đó, vẫn tỏa sáng trong trái tim dân tộc, trong lòng thế giới.
Mỗi câu thơ như một nốt lặng, chậm rãi len vào tận đáy tâm can. “Người nằm trong giấc ngủ bình yên/ Giấc ngủ bình yên giấc千古”. Giấc ngủ của Người là giấc ngủ của người anh hùng đã hoàn thành sứ mệnh, giấc ngủ của người cha già đã trọn đời vất vả. Nhưng giấc ngủ ấy lại là sự thức tỉnh cho chúng tôi, những thế hệ mai sau, tiếp nối con đường Người đã đi.
Đứng trước lăng Bác, tôi thấy mình nhỏ bé biết bao. Trước sự vĩ đại của Người, lời hứa của chúng tôi thêm phần nặng trĩu. Chúng tôi nguyện sẽ sống xứng đáng với sự hy sinh của Người, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc như Người đã từng. “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên/ Giấc ngủ bình yên giấc千古”. Vâng, giấc ngủ bình yên của Người sẽ mãi được chúng tôi nâng niu và trân trọng.