Cảm nhận về 7 câu thơ đầu bài Đồng chí
Trong bức tranh rộng lớn của nền thi ca Việt Nam, bài thơ “Đồng chí” của Chính Hữu tựa như một viên ngọc quý, gói gọn hình ảnh giản dị mà cao đẹp của những người lính cách mạng. 7 câu thơ đầu tiên của tác phẩm này đã khắc họa nên một bức chân dung sống động và đầy cảm xúc về họ:
“Quê hương anh nước mặn, đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
Anh với tôi đôi người xa lạ
Tự phương trời nào đâu biết đâu tình?
Súng bên súng, đầu sát bên đầu
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ
Đồng chí!”
Những câu thơ mở đầu đã vẽ nên bối cảnh xuất thân của những người lính: từ những vùng đất “nước mặn, đồng chua” đầy khắc nghiệt đến những “làng nghèo đất cày lên sỏi đá” nghèo đói. Họ là những con người xa lạ, đến từ những vùng miền khác nhau, vốn không quen biết nhau.
Nhưng chiến tranh đã đưa họ về bên nhau, sát cánh chiến đấu dưới lá cờ cách mạng. Họ cùng nhau đối mặt với những khó khăn, gian khổ, từ việc thiếu thốn vật chất cho đến những đêm đông giá rét. Chính trong những hoàn cảnh hiểm nguy đó, tình đồng chí đã nảy sinh.
“Súng bên súng, đầu sát bên đầu” là hình ảnh vật lý biểu thị cho sự kề vai sát cánh trên chiến trường. “Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ” là câu thơ giàu hình ảnh, gợi lên sự ấm áp và gắn kết giữa những người lính trong đêm lạnh giá. Họ chia sẻ hơi ấm, chia sẻ những tâm tư, nguyện vọng và cùng nhau vun đắp tình cảm tri kỉ bền chặt.
Câu thơ cuối cùng “Đồng chí!” như một lời khẳng định đầy tự hào về tình cảm thiêng liêng ấy. Hai tiếng “đồng chí” gói trọn biết bao tình cảm trân trọng, gắn bó và sự thấu hiểu sâu sắc giữa những người cùng chung lí tưởng, mục tiêu chiến đấu.
7 câu thơ đầu bài “Đồng chí” đã khắc họa thành công hình ảnh những người lính cách mạng giản dị mà cao đẹp. Tình đồng chí chính là sợi dây gắn kết họ lại với nhau, giúp họ vượt qua mọi khó khăn và gian khổ, chiến đấu kiên cường vì một tương lai tươi sáng cho quê hương, dân tộc.