Trong kho tàng ký ức tuổi thơ tươi đẹp, có một kỷ niệm như ngọn hải đăng sáng ngời, khắc họa sâu đậm trong trái tim tôi – buổi trưa đùa nghịch dưới cơn mưa rào bất chợt.
Một buổi trưa hè oi ả, khi mặt trời trườn mình cao trên bầu trời, tất cả chúng tôi đột nhiên nghe thấy tiếng sấm nổ vang. Những đám mây đen từ phía chân trời cuồn cuộn kéo tới, che phủ cả một vùng trời rộng lớn. Chỉ trong tích tắc, cơn mưa rào ào ạt trút xuống.
Lúc đầu, chúng tôi vội vàng chạy tìm chỗ trú ẩn. Tuy nhiên, cơn mưa như có phép lạ, vừa ào đến lại vừa nhanh chóng ra đi. Những hạt mưa mát lạnh xối xả trên mái nhà, tạo nên bản giao hưởng âm thanh rộn ràng.
Nhìn nhau và không cần phải nói một lời, chúng tôi cùng nhau chạy ra ngoài sân, đưa tay đón những hạt mưa ùa vào lòng bàn tay. Chúng tôi nô đùa, đuổi bắt nhau dưới cơn mưa rào, tiếng cười giòn tan hòa vào tiếng mưa rào rào.
Những giọt mưa rơi nhẹ nhàng trên tóc, trên mặt chúng tôi, mang theo hơi mát xua tan đi cơn nóng bức oi ả. Chúng tôi chạy nhảy, la hét, quên hết mọi buồn phiền. Mỗi đứa trẻ đều trở thành một diễn viên trong vở kịch sân khấu tuyệt vời, được bầu trời sân khấu và những hạt mưa làm đạo cụ.
Cơn mưa đột ngột tạnh đi, để lại phía sau bầu trời trong xanh và những đám mây trắng bồng bềnh. Chúng tôi đứng nhìn nhau, tóc tai ướt nhẹp nhưng không ai muốn vào nhà. Chúng tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí mát lành và mùi thơm của đất sau mưa.
Ký ức về buổi trưa đùa nghịch dưới cơn mưa rào ấy đã trở thành một khoảnh khắc vàng son trong tuổi thơ tôi. Đó là lúc mà tôi cảm thấy tự do, hạnh phúc và gắn bó với những người bạn của mình.
Đến tận ngày nay, mỗi khi nhìn thấy mưa, tôi lại mỉm cười nhớ về kỷ niệm đáng nhớ đó. Nó nhắc nhở tôi rằng ngay cả trong những khoảnh khắc đơn giản nhất, ta vẫn có thể tìm thấy niềm vui và sự kỳ diệu trong cuộc sống.