Dưới Ánh Mặt Trời Tình Mẫu Tử
“Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi
Mặt trời của mẹ, em nằm trên lưng”
Những câu thơ trong trẻo, nhẹ nhàng của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm từ lâu đã trở thành lời ru thiết tha, gợi lên bao cảm xúc trong trái tim mỗi người con. Câu thơ mở đầu bài viết, đặc tả hai mặt trời: “Mặt trời của bắp” trên đồi cao, mang vẻ rực rỡ, ấm áp; và “Mặt trời của mẹ” chính là đấng sinh thành, luôn bao bọc, che chở cho đứa con bé bỏng.
Mặt trời của đồng quê
“Mặt trời của bắp” tượng trưng cho sức sống căng tràn, tươi tốt của đồng quê. Bắp là một loại cây lương thực phổ biến ở Việt Nam, gắn liền với hình ảnh những cánh đồng xanh ngát, trải dài tít tắp. Khi nhắc đến “Mặt trời của bắp,” nhà thơ gợi nhớ đến vẻ đẹp dung dị, bình yên của làng quê nơi “lúa thì chín ngoài đồng, nắng thì cháy trên đỉnh đầu.”
Mặt trời của tình mẫu tử
“Mặt trời của mẹ” là hình tượng ẩn dụ đẹp đẽ, thể hiện tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ dành cho con. Ngay từ khi còn trong bụng mẹ, đứa con đã được yêu thương, che chở. Sau khi chào đời, vòng tay mẹ vẫn luôn là nơi bình yên nhất, nơi đứa con tìm thấy sự ấm áp và được bảo vệ.
Sự so sánh “Em nằm trên lưng” như một lời khẳng định về sự gắn bó máu thịt giữa mẹ và con. Tấm lưng mẹ trở thành nơi đứa con tựa vào, nép mình, hưởng trọn tình yêu thương vô bờ bến. Dù cuộc sống có khó khăn thế nào, thì tấm lưng mẹ vẫn luôn là bến đỗ bình yên, là động lực to lớn để đứa con vượt qua mọi giông bão cuộc đời.
Sức mạnh bền bỉ
Hình ảnh “Mặt trời của mẹ” không chỉ tượng trưng cho tình yêu thương mà còn là nguồn sức mạnh to lớn cho đứa con. Tình mẫu tử giống như một thứ ánh sáng, soi đường dẫn lối, giúp đứa con vượt qua những thử thách, khó khăn. Trong những lúc yếu đuối, nản lòng, đứa con luôn tìm thấy sức mạnh từ chính tình yêu của mẹ.
Lời ru bất tử
Câu thơ “Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi/Mặt trời của mẹ, em nằm trên lưng” như một lời ru ấm áp, khơi gợi bao cảm xúc trong lòng người đọc. Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm đã chạm đến những cung bậc tình cảm thiêng liêng nhất của tình mẫu tử, khiến bài thơ trở thành một tuyệt phẩm bất tử trong kho tàng văn học Việt Nam.
Qua câu thơ này, chúng ta càng thêm trân trọng, biết ơn tình yêu thương vô bờ bến của mẹ. Hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên cạnh mẹ, để tình mẫu tử mãi là “Mặt trời” soi sáng, dẫn lối chúng ta trên hành trình cuộc đời.