Trong bản giao hưởng rực rỡ của thơ ca Việt Nam, bài thơ “Nắng mới” của Chế Lan Viên nổi bật như một khúc nhạc du dương, ngân vang mãi trong trái tim người đọc. Non sông gồng mình qua bom đạn chiến tranh, nay đã được đón chào một bình minh mới, một kỷ nguyên của hòa bình và tươi sáng.
Những vần thơ của Chế Lan Viên như những tia nắng ban mai, trải dài trên đất nước, thức tỉnh sự sống và niềm hy vọng. Ông reo lên trong hân hoan: “Mắt rưng rưng đón nắng mới/ Chân run run bước về trời”. Mỗi bước chân như chạm vào một trang sử hào hùng, mang theo cả một đất nước từ bóng tối chiến tranh bước vào ánh sáng tương lai.
Nhà thơ vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp, tràn đầy sức sống. Hoa cau nở trắng, chim én bay rợp trời, tất cả như đang hòa mình vào niềm vui chiến thắng. Tiếng chuông chùa ngân nga, reo vui, như một lời chúc tụng cho đất nước thái bình.
“Nắng mới” không chỉ là một bài thơ tả cảnh, mà còn là một bản anh hùng ca ca ngợi sức mạnh của nhân dân Việt Nam. Họ đã kiên cường chống lại kẻ thù, bảo vệ Tổ quốc và giành lại độc lập. Niềm tin vào ngày mai tươi sáng đã trở thành động lực thôi thúc họ, giúp họ vượt qua muôn vàn khó khăn, gian khổ.
Bài thơ khép lại bằng một lời khẳng định đầy tự hào: “Ôi đất nước! Đất nước! Muôn đời”. Đất nước Việt Nam bất diệt, sẽ mãi mãi trường tồn với thời gian. “Nắng mới” của Chế Lan Viên là một lời ca bất tử, một khúc khải hoàn ngợi ca sự hồi sinh của một đất nước anh hùng đã chiến thắng bóng tối và vươn tới tương lai rạng ngời.