Bài thơ tựa cánh buồm no gió, vạch một con đường viễn mơ trên mặt biển khát vọng. Những từ ngữ như những nốt nhạc đan xen, tạo nên bản giao hưởng của cảm xúc.
Mỗi dòng thơ là một bức họa sống động, khắc họa rõ nét thế giới nội tâm của thi nhân. Giọng thơ khi ngân nga nhẹ nhàng như tiếng suối reo, khi lại gào thét dữ dội tựa cơn bão dậy sóng. Những ẩn dụ táo bạo mở ra trước mắt người đọc một vũ trụ kỳ diệu của trí tưởng tượng.
Cảm xúc của bài thơ chạm đến tận sâu thẳm trái tim, khiến người đọc rung động, trầm tư. Những nỗi niềm, niềm vui, nỗi buồn được bộc lộ chân thực, tạo nên sức cộng hưởng mãnh liệt. Bài thơ như một lời thì thầm, một tiếng nói của tâm hồn, lay động những sợi dây rung cảm sâu thẳm nhất.
Khi khép lại bài thơ, cảm xúc vẫn còn đọng lại trong lòng người đọc như dư âm của một bản nhạc. Nó để lại trong ta những suy ngẫm, những chiêm nghiệm sâu sắc về cuộc sống, về tình yêu, về khát vọng. Bài thơ trở thành một món quà quý giá, một ngọn hải đăng soi sáng trên hành trình khám phá thế giới và chính bản thân mình.