Ký Ức Mãi Mờ Phai
Trong hành trình đời người, ký ức như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời tâm trí, soi sáng con đường chúng ta đi. Khoảnh khắc đặc biệt gắn liền với thầy cô trở thành những ngọn hải đăng rực rỡ, dẫn lối chúng ta đến tương lai tươi sáng.
Đó là một buổi chiều mưa lất phất, sau giờ học căng thẳng. Ngồi trầm ngâm trong lớp học vắng lặng, tôi bất giác nhớ về một kỷ niệm sâu sắc với cô giáo chủ nhiệm năm ấy.
Tôi vốn là một học sinh nhút nhát, luôn e dè trong việc bày tỏ suy nghĩ. Trong khi các bạn xung phong trả lời câu hỏi, tôi chỉ âm thầm ghi chép bài giảng, che giấu sự tự ti sâu bên trong.
Cô giáo nhận ra điều đó và thường dành nhiều thời gian trò chuyện với tôi. Những lời động viên ấm áp của cô như những tia nắng xua tan sương mù trong lòng. Cô luôn khuyến khích tôi tự tin hơn, tin vào bản thân mình.
Một hôm, lớp tôi được giao nhiệm vụ chuẩn bị một bài thuyết trình. Không do dự, cô giáo đề cử tôi làm người phát biểu. Đối với tôi, đây như một ngọn núi lớn cần phải vượt qua.
Tôi tập luyện miệt mài, nhưng sự lo lắng vẫn đeo bám. Đêm trước buổi thuyết trình, tôi nằm trằn trọc không ngủ, nỗi sợ hãi xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể.
Sáng hôm sau, đứng trước lớp, lòng tôi đập thình thịch. Tôi cố gắng mở lời nhưng giọng nói run rẩy không thành tiếng. Cả lớp bỗng im lặng.
Trong khoảnh khắc ấy, bóng dáng cô giáo hiện lên trước mắt tôi. Tôi nhớ lại ánh mắt ấm áp, nụ cười động viên của cô. Một sức mạnh vô hình như truyền khắp cơ thể, tôi lấy lại bình tĩnh và bắt đầu thuyết trình.
Cứ thế, từ câu đến câu, tôi trút hết nỗi niềm, chia sẻ những hiểu biết của mình. Sự tự tin dần thay thế nỗi sợ hãi. Cả lớp chăm chú lắng nghe, đôi mắt ánh lên sự ngạc nhiên và khâm phục.
Khi kết thúc bài thuyết trình, tiếng vỗ tay vang rền lớp học. Tôi bừng sáng niềm hạnh phúc, cảm thấy như mình đã vượt qua chính mình.
Sau buổi thuyết trình đó, tôi trở nên tự tin hơn hẳn. Tôi nhận ra rằng, chỉ cần tin vào bản thân và có sự hỗ trợ của những người xung quanh, tôi có thể làm được bất cứ điều gì.
Kỷ niệm sâu sắc với cô giáo chủ nhiệm năm ấy đã trở thành một ngọn hải đăng trong cuộc đời tôi. Thầy cô không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn thắp sáng những ước mơ ngỏn ngành, dìu dắt chúng ta trên con đường tương lai.
Trong hành trình của cuộc sống, những kỷ niệm với thầy cô sẽ mãi là những vì sao lấp lánh, dẫn lối chúng ta đến với một tương lai rực rỡ. Bởi vì, thầy cô không chỉ là người dạy chữ mà còn là người dạy ta cách làm người, cách sống có ý nghĩa và trọn vẹn.