Thôn Quê An Lạc
Nơi ấy, nơi miền quê thanh bình, nơi những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài bất tận. Không gian ngập tràn hương đồng cỏ nội, gió thoảng mây trôi, tạo nên một bức tranh thiên nhiên đẹp đến nao lòng.
Những ngôi nhà mái ngói đỏ tươi ẩn hiện dưới bóng cây xanh mát, khói bếp lam chiều bảng lảng bay lên, hòa quyện cùng tiếng gà gáy hòa bình. Trẻ con nô đùa rộn rã trên con đường làng quanh co, tiếng cười đùa giòn tan vang vọng khắp thôn quê.
Những cánh đồng lúa chín vàng, nặng trĩu hạt, lay động trong gió như những gợn sóng vàng. Bên bờ đê, những chú trâu chậm rãi gặm cỏ, tiếng chuông leng keng theo từng bước chân nặng nề.
Ao làng trong veo như một tấm gương khổng lồ, phản chiếu sắc trời xanh biếc. Đàn vịt tung tăng bơi lội, tiếng vịt kêu ríu rít làm náo động cả một góc trời.
Hoàng hôn buông xuống, thôn quê khoác lên mình chiếc áo choàng tím biếc. Ánh nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, nhuộm mọi thứ một màu vàng hoe. Tiếng dế kêu vang vọng khắp nơi, như bản nhạc ru nhẹ nhàng đưa mọi người vào giấc ngủ.
Thôn quê bình yên là vậy, là nơi chốn an nhiên tự tại, nơi những nỗi lo toan thường nhật tạm gác lại phía sau. Người dân nơi đây sống chan hòa, tình làng nghĩa xóm thắm thiết, tạo nên một cộng đồng ấm áp và gắn kết.
Ôi, thôn quê yêu dấu của tôi! Cảnh đẹp bình yên nơi đây mãi là nguồn cảm hứng bất tận, là chốn dừng chân bình yên sau những bộn bề của cuộc sống.