Trong vũng nước đục ngầu, chú ếch non nớt sống cuộc đời biệt lập, không hay biết thế giới bao la bên ngoài. Nó ngạo nghễ cất lời tuyên bố mình là sinh vật quyền uy nhất, tiếng kêu vang vọng khắp đáy giếng chật hẹp. Mỗi ngày, nó đều ngắm nhìn bầu trời nhỏ bé qua miệng giếng, nghĩ rằng đó chính là thế giới bao la.
Sự hiểu biết hạn hẹp khiến ếch đắm chìm trong ảo tưởng về sức mạnh và tầm quan trọng của mình. Nó ra vẻ khinh miệt những lời kể về thế giới rộng lớn của lũ chim bay ngang. Và rồi, một ngày nọ, mưa lớn ập đến. Nước giếng dâng cao, tràn qua miệng giếng và cuốn ếch ra khỏi nơi ẩn náu quen thuộc.
Đối mặt với thế giới vô tận, ếch choáng váng trước sự đồ sộ của đại dương, những ngọn núi cao ngất và những loài sinh vật đa dạng mà nó chưa từng tưởng tượng. Lời tuyên bố ngông cuồng trước kia của nó giờ chỉ còn là tiếng kêu yếu ớt giữa mênh mông đất trời. Truyện ngụ ngôn về ếch ngồi đáy giếng dạy cho ta một bài học sâu sắc về sự hạn chế của kiến thức và nguy cơ của sự tự mãn. Nó nhắc nhở chúng ta rằng thế giới luôn rộng lớn hơn tầm hiểu biết của chúng ta, và nếu không không ngừng mở rộng hiểu biết, chúng ta sẽ mãi mãi sống trong bóng tối của ảo tưởng.