Ếch ngồi đáy giếng: Một bài học về tầm nhìn hạn hẹp
Trong một chiếc giếng cổ kính và tù túng, sống một chú ếch bé nhỏ. Cả cuộc đời chú chỉ quanh quẩn ở đáy giếng ấy, chưa từng một lần ngó đầu lên ngắm thế giới bên ngoài.
Ngày復 ngày, ếch con cứ ảo tưởng rằng cái giếng nhỏ bé ấy chính là cả thế giới. Chú tự cho mình là con vật hiểu biết nhất, bởi vì chú biết mọi ngóc ngách, mọi hốc đá và mọi con tép con cua trong giếng.
Một ngày nọ, một con cò trắng sà xuống bờ giếng, mỏ ngậm đầy cá. Ếch con trông thấy liền vênh váo khoe khoang:
“Này, chú cò dốt nát kia, hãy nhìn xem! Ta đây là bá chủ của cả thế giới này. Ta biết mọi thứ diễn ra trong chiếc giếng này!”
Cò trắng mỉm cười, lắc đầu:
“Ồ, thật ư? Sao ngươi lại tự tin như vậy?”
Ếch con đập ngực khoe khoang:
“Ta biết tất cả mọi thứ! Ta biết nơi con sên ẩn náu, ta biết chỗ con nhái nhảy nhót và ta thậm chí còn biết cả cách con cá lớn bắt mồi!”
Cò trắng trả lời:
“Nhưng ngươi có biết rằng thế giới ngoài chiếc giếng này rộng lớn như thế nào không? Có những hồ nước mênh mông, những dòng sông hùng vĩ và cả đại dương bao la. Ngươi đã bỏ lỡ biết bao điều tuyệt vời chỉ vì tầm nhìn hạn hẹp của mình.”
Ếch con há hốc mồm, ngỡ ngàng trước những lời của cò trắng. Chú nhận ra rằng mình đã quá kiêu ngạo và đã bỏ lỡ biết bao điều kỳ diệu trong cuộc sống.
Từ đó, thành ngữ “Ếch ngồi đáy giếng” ra đời, trở thành một lời cảnh báo cho những kẻ có tầm nhìn hạn hẹp và tự cho mình là hiểu biết tất cả. Nó nhắc nhở chúng ta rằng thế giới rộng lớn hơn nhiều so với những gì chúng ta biết, và chúng ta luôn phải cởi mở với những kiến thức và kinh nghiệm mới để tránh trở thành những chú ếch ngồi mãi trong đáy giếng.