Cảnh biển Đồ Sơn trong tôi
Khơi xa trùng ngập sắc xanh lam,
Đồ Sơn biển biếc trải miên man.
Những cơn sóng vỗ bờ nhịp nhàng,
Tựa lời ru của mẹ thật dịu dàng.
Cát trắng mịn trải dài như tấm lụa,
Dấu chân ta lún xuống như thơ họa.
Gió chiều thổi, ngọn thông xanh xào xạc,
Mang theo hương biển mặn mà, thanh thoát.
Bãi biển đông đúc với bao trò chơi,
Những người tắm biển nô đùa tươi rói.
Lũ trẻ xây lâu đài cát vui ơi,
Tiếng cười giòn tan hòa cùng sóng biển.
Ánh nắng chiều nhuộm bầu trời vàng đỏ,
Biển Đồ Sơn đẹp như bức tranh mơ.
Những chiếc thuyền đánh cá trở về bãi,
Chở theo bao mẻ cá tươi ngon, đầy ắp.
Đêm về, biển Đồ Sơn càng lung linh,
Ánh đèn từ thành phố hắt ra xanh.
Ngắm nhìn cảnh biển mà lòng say đắm,
Đồ Sơn ơi, ta sẽ mãi vấn vương.
Biển Đồ Sơn đẹp tựa chốn thần tiên,
Một bức tranh thủy mặc giữa đất trời.
Nơi đây ta được hòa mình vào thiên nhiên,
Quên đi bao phiền muộn, ưu phiền.