Lời Người Anh Vẽ Lại Kiều Phương
Trong ngôi nhà nhỏ đơn sơ, nơi tiếng chim ríu rít ngoài hiên, tôi ngắm lại bức tranh mực tàu nơi tường. Một gương mặt ngây thơ, đôi mắt to tròn long lanh như hai hòn bi ve và nụ cười rạng rỡ như ánh trăng đêm rằm. Đó chính là Kiều Phương, em gái bé bỏng của tôi.
Tôi đã từng ghen tị với Phương, với đôi tay nhỏ bé nhưng tài hoa của em. Đôi bàn tay ấy có thể múa bút vẽ lên những bức tranh tuyệt đẹp, khiến mọi người trầm trồ ngợi khen. Tôi luôn khép mình, lặng lẽ dõi theo em từ xa.
Nhưng sau khi nhìn thấy bức tranh em gái tôi vẽ, mọi thứ trong tôi như vỡ òa. Trong bức họa ấy, tôi thấy mình dưới đôi mắt trong veo của Phương. Không phải là một người anh cục cằn, khó tính như tôi vẫn nghĩ, mà là một hình ảnh giản dị, gần gũi. Em đã nhìn anh trai mình với tình yêu thương và sự ngưỡng mộ.
Tôi nhận ra rằng, dù tôi không có tài năng hội họa như Phương, nhưng vẫn có một điều mà cả thế gian này chỉ có duy nhất tôi sở hữu: đó là tình yêu của em gái tôi. Tình yêu ấy giúp tôi trở thành một người tốt hơn, một người anh biết quan tâm, chăm sóc và trân trọng người thân.
Qua bức tranh, Phương đã không chỉ vẽ nên một hình ảnh, mà còn vẽ nên tấm chân tình giữa hai anh em. Bức tranh ấy sẽ mãi mãi là một kỷ vật vô giá, nhắc nhở tôi về tình cảm thiêng liêng và sự gắn kết không thể nào phai mờ.
Và như vậy, Kiều Phương, em gái nhỏ của tôi, người đã dùng đôi bàn tay tài hoa để vẽ nên một kiệt tác. Nhưng giá trị lớn nhất của bức tranh nằm ở tình yêu thương, sự thấu hiểu và sự gắn kết mà nó mang lại.