Ngày xửa ngày xưa, tại một ngôi làng nọ, có một người nông dân tốt bụng tên là Lang Liêu. Lang Liêu làm nghề cày cấy và sống cuộc đời thanh bạch, đức độ. Đáng buồn thay, cả cuộc đời ông vẫn cô đơn lẻ bóng, không có vợ cũng chẳng có con.
Ông thường than thở với trời xanh: “Trời ơi, con đã già rồi mà vẫn chưa có con nối dõi. Con chỉ mong có một đứa con để sớm hôm chăm sóc cha già này”. Lời cầu khẩn chân thành của ông đã cảm động đến vị thần trên cao.
Một ngày nọ, khi Lang Liêu đang cày ruộng, ông thấy một dấu chân to khủng khiếp in sâu trên đường cày. Dấu chân vô cùng lạ lùng, khiến Lang Liêu tò mò đi theo. Ông đi mãi đi mãi, cuối cùng đến một bụi tre già nua, um tùm.
Bỗng nhiên, Lang Liêu nghe thấy một tiếng nói vọng ra từ bụi tre: “Lang Liêu ơi, hãy nhổ cây tre về và tạo ra một trăm chiếc nôi. Khi đó, ngươi sẽ có một đứa con trai khỏe mạnh và dũng mãnh”. Ngỡ ngàng và mừng rỡ, Lang Liêu lập tức về nhà nhổ hết một trăm cây tre trong bụi tre về. Ông gọi người làng đến giúp mình đẽo thành một trăm chiếc nôi xinh xắn.
Ngay đêm hôm đó, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Tất cả một trăm chiếc nôi đều sáng rực lên, rồi một đứa trẻ khổng lồ từ trong nôi bước ra. Đứa trẻ lớn nhanh như thổi, chỉ trong vài giờ đã cao tới chín thước, sức mạnh phi thường. Người trong làng gọi đứa trẻ là Gióng, vì đứa trẻ được sinh ra từ tre.
Và thế là, câu chuyện về Thánh Gióng, vị anh hùng đánh tan giặc Ân hung dữ, bắt đầu mở ra từ dấu chân kỳ lạ trên đường cày của người nông dân tốt bụng Lang Liêu.