Khi những cơn gió mùa thu nhẹ nhàng luồn qua kẽ lá, mang theo hương thơm nồng nàn của hoa cúc vàng óng, lòng tôi chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Bài thơ “Mùa thu” của Em như một bản nhạc du dương, chạm vào sâu thẳm tâm hồn tôi, vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp trong những ngày cuối hạ.
Màu vàng của lá nhuộm rực cả không gian, tạo nên một tấm thảm nhung mềm mại trải dài dưới chân. Cây cối trút bỏ lớp lá xanh biếc, để lộ những cành khô khẳng khiu như những cánh tay trần vươn lên trời cao. Tiếng chim hót yếu ớt dần, hòa vào tiếng xào xạc của lá bay.
Trong không khí se lạnh, có chút gì đó buồn man mác. Nhưng rồi, những cơn gió mùa thu như tiếp thêm sức sống cho vạn vật. Chúng lướt qua những cánh đồng lúa chín vàng, tạo nên những sóng lúa nhấp nhô như biển gợn. Hoa dại nở rộ bên đường, tô điểm thêm sắc màu cho bức tranh mùa thu.
Bài thơ “Mùa thu” của Em không chỉ là một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp mà còn là một lời nhắc nhở về sự trôi chảy của thời gian. Giống như những chiếc lá rơi, cuộc đời chúng ta cũng trải qua những giai đoạn đổi thay. Có lúc xanh tươi rực rỡ, có lúc vàng úa tàn tạ. Nhưng dù trong hoàn cảnh nào, chúng ta hãy đón nhận với một tâm hồn an nhiên, trân trọng từng khoảnh khắc.