Dưới Bầu Trời Chờ Đợi Dáng Mẹ Hiền
Trong bức tranh thơ đầy tình mẫu tử của Nguyễn Duy, “Đợi mẹ” hiện lên như một nỗi niềm cháy bỏng của đứa con khao khát tình yêu thương vô bờ bến. Để rồi qua những câu thơ giản dị nhưng thấm đẫm nỗi nhớ, nỗi mong đợi tha thiết, bài thơ đã chạm đến sâu thẳm tâm hồn, gợi lên bao cung bậc cảm xúc về tình mẫu tử thiêng liêng.
Mở đầu bài thơ là khung cảnh một đứa trẻ ngồi chờ mẹ trong bóng chiều tà:
“Chiều nay mẹ về, con ở nhà trông
Ngõ sau, gió lạnh, buồn hiu hiu”
Hình ảnh “chiều nay mẹ về” như một lời hứa hẹn về sự trở về ấm áp, xoa tan đi cái “lạnh”, cái “hiu hiu” của buổi chiều. Nhưng khi màn đêm buông xuống, đứa trẻ vẫn chưa thấy mẹ đâu, nỗi nhớ thương da diết càng tăng thêm:
“Mẹ còn chưa về, trời đã tối
Con thắp đèn lên, nhìn ngọn đèn”
Cứ thế, ngọn đèn trong màn đêm trở thành sợi dây liên kết vô hình giữa hai mẹ con. Ánh sáng yếu ớt như lời thủ thỉ, như tiếng gọi khẩn thiết của đứa trẻ muốn xua tan bóng tối của sự cô đơn.
Trong từng câu thơ, người con trải lòng về nỗi nhớ, nỗi mong đợi mẹ từng giờ từng phút:
“Đêm qua con ngủ, gà eo óc
Gà trưa vẫn gáy, mẹ vẫn chưa về”
Những tiếng gà báo hiệu thời gian trôi qua, nhưng mẹ vẫn chưa về. Nỗi nhớ ấy như từng cơn sóng dữ dội, dồn dập trào dâng trong lòng đứa trẻ. Mỗi phút chờ đợi tựa như một thế kỷ dài đằng đẵng, khiến con tim nhỏ bé như muốn vỡ tan.
Đặc biệt, hình ảnh “mắt con nhắm nghiền” kết hợp với câu hỏi đầy khắc khoải “mà con mơ thấy mẹ” đã thể hiện sự thao thức, trằn trọc trong giấc mơ của đứa trẻ. Mẹ và con như hai thế giới song song, tuy gần mà xa, khiến giấc mơ trở thành nơi duy nhất để con có thể gặp lại mẹ.
Đỉnh điểm của nỗi nhớ là khoảnh khắc đứa trẻ ngủ thiếp đi, nhưng vẫn không quên hình bóng người mẹ:
“Mẹ ơi mẹ đã về chưa vậy
Mợ hàng xóm hỏi, con không nghe”
Nỗi nhớ thương đã thấm sâu vào từng hơi thở, từng tế bào của đứa trẻ, đến nỗi ngay cả khi ngủ say, con vẫn không thể thoát khỏi bóng hình của mẹ. Giấc mơ của con là một hành trình trở về, một cuộc hội ngộ với người mẹ thân yêu.
Bài thơ kết thúc bằng lời hứa của đứa trẻ rằng sẽ luôn chờ đợi mẹ, dù thời gian có trôi qua và dù mẹ có ở nơi đâu:
“Trời mưa rồi mà mẹ vẫn chưa về
Đêm nay mẹ về, con sẽ lại chờ”
Lời hứa ấy chứa đựng cả sự kiên nhẫn, sự thủy chung và tình cảm vô bờ bến của đứa con đối với mẹ. Dù cuộc sống có bộn bề, dù thời gian có đổi thay, thì tình yêu và sự chờ đợi của con sẽ vẫn luôn ấm áp, không bao giờ nhạt phai.
“Đợi mẹ” của Nguyễn Duy là một bài thơ xúc động, da diết về tình mẫu tử thiêng liêng. Qua những câu thơ giản dị mà sâu sắc, bài thơ đã đánh thức trong lòng người đọc những tình cảm cao đẹp, khiến chúng ta thêm trân trọng và biết ơn người mẹ của mình. Bởi lẽ, tình mẫu tử là một món quà vô giá, là nguồn sức mạnh to lớn giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống.