Mùa xuân chín – Khổ 2: Một bản hòa ca của sắc màu quang đãng
Trong khổ thơ thứ hai của “Mùa xuân chín”, Hàn Mặc Tử vẽ nên một bức tranh thiên nhiên rực rỡ tràn đầy sức sống và hy vọng. Câu thơ mở đầu “Đây mùa xuân chín, hoa cười én nói” như một lời chào đón hân hoan dành cho mùa xuân – mùa của sự đổi mới và tươi mới.
Hoa đào, một biểu tượng đặc trưng của mùa xuân, nở rộ khắp nơi, nhuộm hồng cả đất trời. Những cánh hoa mỏng manh, e ấp như nụ cười tươi tắn của người thiếu nữ. Sắc hoa tươi thắm mang đến một không khí phấn khởi, báo hiệu sự khởi đầu của một giai đoạn mới.
Cùng với hoa đào, đàn én cũng nô nức bay lượn trên bầu trời. Tiếng hót líu lo của chúng tạo nên một bản nhạc du dương, hòa quyện với không khí rộn ràng của mùa xuân. Đàn én bay lượn tự do, như mang theo những thông điệp hy vọng và niềm vui đến khắp muôn nơi.
Câu thơ “Cỏ non xanh tận chân trời” mở ra một không gian rộng lớn, trải dài đến chân trời. Cỏ non mơn mởn, xanh mướt, như một tấm thảm nhung trải dài trên mặt đất. Sắc xanh của cỏ tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ với màu hồng của hoa đào, tô điểm cho bức tranh mùa xuân thêm phần sống động.
Hình ảnh “Nghe đất trời lúc động hồi” gợi nên một cảm giác chuyển động và trỗi dậy của thiên nhiên. Đất trời như được đánh thức sau một giấc ngủ dài, trỗi dậy với sức sống mới. Những âm thanh của tạo hóa, như tiếng cành cây xào xạc, tiếng gió thổi vi vu, hòa quyện vào nhau tạo nên một bản giao hưởng của thiên nhiên.
Khổ thơ thứ hai của “Mùa xuân chín” phác họa một bức tranh mùa xuân ngập tràn sức sống và hy vọng. Sắc màu rực rỡ của hoa đào, tiếng hót véo von của đàn én, màu xanh mướt của cỏ non, và những âm thanh của đất trời như hòa quyện vào nhau để chào đón một mùa xuân mới, đầy hứa hẹn.