Một Mình Trong Mưa
Trời trút giận, mưa xối xả như thác
Rung rinh cây lá, gió gào thét ầm ầm
Một mình lặng lẽ, đối mặt với mưa ngâm
Lòng bỗng chùng xuống, nỗi buồn dai dẳng
Mưa cứ trút, như ngàn mũi tên nhọn
Xuyên qua da thịt, lạnh buốt đến tận xương
Cây cối run rẩy, oằn mình trong gió sương
Ta đứng trơ trọi, giá lạnh vô cùng
Mưa ào ạt, cuốn theo mọi ưu tư
Nhưng nỗi buồn vẫn còn đó, chẳng tan đi
Giọt mưa lăn dài trên má, đắng nơi đầu môi
Ta cô đơn quá, giữa cơn mưa rả rích
Mưa cứ trút, trút hết mọi sầu bi
Để nỗi đau lắng đọng, tan dần theo thời gian
Cây cối đứng thẳng, vươn mình đón ánh ban
Ta cũng mạnh mẽ, bước tiếp trên đường đời
Mưa ào ạt, смывает hết bụi bặm
Để trả lại bầu trời trong xanh, tươi mới
Nỗi buồn sẽ qua, lòng ta sẽ an vui
Ta sẽ mỉm cười, chào đón bình minh