Dặn Con, Lời Giác Ngộ Biết Sống
Ngôn từ sẻ chia của cha tôi
Bài thơ “Dặn con” vang mãi lời
Suy ngẫm về cách đối nhân xử thế
Với những tấm thân bất hạnh muôn nơi.
Cha dạy: “Đừng khinh kẻ nghèo hèn”
Dù họ thiếu thốn, đói khổ vô ngần
Tử tế, giúp đỡ bằng trái tim chân thành
Bởi nỗi đau khổ, ai nào tránh khỏi.
“Đừng cười chê người bệnh tật đau ốm”
Dẫu rằng thân xác, bệnh tật hành hạ
Sự cảm thông, chia sẻ chẳng thể nào thiếu
An ủi tinh thần, để họ lạc quan.
“Đừng khinh thường người tàn tật, điếc câm”
Họ thiếu phương tiện, giao tiếp khó khăn
Hiểu được khiếm khuyết, lắng nghe từng lời
Trợ giúp, hỗ trợ để họ vơi đi nỗi buồn.
“Đừng miệt thị người già cả, yếu đuối”
Trải qua thời gian, thân thể suy tàn
Tôn trọng tuổi già, chăm sóc tận tụy
Để họ an hưởng, tuổi xế chiều bình yên.
Cha nói: “Đừng hại ai dù lỗi lầm”
Tha thứ, bao dung, để tâm thanh thản
Tránh nuôi dưỡng hận thù, khiến đời bi đát
Kiềm chế bản thân, sống thiện lành, lương tâm.
“Đừng quên ân nghĩa, khi người giúp mình”
Lòng biết ơn luôn khắc cốt ghi tâm
Trả ơn theo nghĩa, đừng quên đáp đền
Đạo đức làm người, cao quý vô ngần.
Bài thơ “Dặn con” là lời răn dạy
Cách ứng xử với người bất hạnh trong đời
Tôn trọng, sẻ chia, giúp đỡ nhiệt thành
Xây dựng xã hội, chan hòa tình thương.