Kiều ở Lầu Ngưng Bích
Trong cõi văn chương Việt Nam bao la, truyện Kiều của Nguyễn Du là một tác phẩm kinh điển vượt thời gian. Một trong những đoạn trích nổi tiếng nhất từ kiệt tác này là “Kiều ở Lầu Ngưng Bích”, khắc họa sâu sắc tâm trạng của Thúy Kiều khi bị giam cầm trong lầu son gác tía.
Lầu Ngưng Bích, cái tên nghe thôi đã gợi lên sự cô đơn và u buồn. Đây chính là nơi Thúy Kiều bị Mã Giám Sinh đưa đến, sau khi phải chịu cảnh tan nhà nát cửa. Đứng trên lầu cao, nàng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài qua song sắt lạnh lẽo, lòng tràn ngập những cảm xúc tủi hờn và tuyệt vọng.
Bằng ngòi bút điêu luyện, Nguyễn Du đã diễn tả nỗi lòng của Thúy Kiều qua những câu thơ bi thương:
“Buồn trông cửa bể chiều hôm,
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa.
Buồn trông ngọn nước mới sa,
Hoa trôi man mác biết là về đâu?”
Cảnh vật bên ngoài dù có đẹp đến đâu cũng chẳng thể xoa dịu được nỗi lòng đau đớn của người thiếu nữ hồng nhan bạc phận. Thúy Kiều ví mình như cánh buồm đơn độc lênh đênh trên biển rộng, không biết trôi về đâu, không biết tương lai ra sao. Hoa trôi man mác trên dòng nước cũng gợi lên sự vô thường và mong manh của kiếp người.
Đọc đoạn trích này, ta không khỏi xót xa cho số phận của Thúy Kiều. Nàng là một người con gái tài sắc vẹn toàn, đáng ra sẽ có một cuộc sống hạnh phúc nhưng số phận lại trớ trêu đẩy nàng vào cảnh ngộ bi thảm. Nỗi u buồn của nàng không chỉ là nỗi u buồn cá nhân mà còn là tiếng nói chung của những người phụ nữ bất hạnh trong xã hội phong kiến.
Đoạn trích “Kiều ở Lầu Ngưng Bích” không chỉ là một tác phẩm văn chương đặc sắc mà còn là một bức tranh chân thực về cuộc sống và số phận con người. Qua câu chuyện của Thúy Kiều, Nguyễn Du gửi gắm nỗi đồng cảm và thương xót sâu sắc cho những người phụ nữ trong xã hội bất công và đầy rẫy định kiến.